Àn mày dĩ vãng Chu LaiMục lục■ ■Muc lucChương IChương IIChương IIIChương IVChương VIChương VIIChương VIIIChương IXChương XChương XIChương XIIChương XI An may di vang chu laiIIIChươngXIVChượng-XVChương XVIChương ITên người đàn bà ấy là Sương, Ba Sương, đã chết rồi, chết rỏ mười mươi ngay trước mắt tôi, chính tay tôi đã đào mồ chôn cát đề rồi từ đó, đằng đẵng suốt mười mấy năm sau, cứ mỗi lần bất chợt nhớ đến, hình ảnh Sương lại xoáy buốt vào tôi những nuối tiếc khắc kho An may di vang chu laiải và cả những day dứt ngọt ngào.Vậy mà Sương lại không chết, không hề chết!Trơi ơi!... Nểu tôi không có chuyến đi vào Nam như cánh chim trốn rét muộn
An may di vang chu lai
màng ấy, nếu như tôi không vô tình gặp lại, nếu như con người ấy đừng sống lại thì có lẽ cuộc đời tôi...Đo là vào một đêm hè oi ả, dự báo những trận Àn mày dĩ vãng Chu LaiMục lục■ ■Muc lucChương IChương IIChương IIIChương IVChương VIChương VIIChương VIIIChương IXChương XChương XIChương XIIChương XI An may di vang chu laih vi ngang trái và tội tình: đi tìm việc làm, đi tìm nơi trú ngụ chót cùng của cuộc đời. Vâng! Đã ngót ngét bước sang cái tuôi năm mươi rồi mà còn lận đận bỏ xứ xa quê để tìm công an việc làm thì thật là tội tình! Nhưng hỡi ôi, biết làm sao được! Cuộc đời vốn dĩ nó vẫn cứ hững hờ trôi chảy như thế c An may di vang chu laiũng như tự trong cái thâm tâm đã quá chán chường mệt mỏi của tôi, tôi đâu có tính ngồi viết lại những dòng này, một việc làm mà chì cần nhắc tới thôi
An may di vang chu lai
là cũng đù thấy rùng mình, quá đỗi dớ dẩn rồi. Viết Lại! Động từ ấy mới sáo rỗng làm sao! Viết Lại có nghĩa là sống Lại, sống lại cái cuộc sống nừa sốÀn mày dĩ vãng Chu LaiMục lục■ ■Muc lucChương IChương IIChương IIIChương IVChương VIChương VIIChương VIIIChương IXChương XChương XIChương XIIChương XI An may di vang chu laiư một thứ ma đưa lối, quỷ đứa đường, có cố tình lãng quên đi cũng chẳng được.Tôi bốn chín tuồi và đang thất nghiệp, đúng hơn là vừa mới thất nghiệp. Tôi, một kẻ dư thừa vừa bị bắn ra khỏi lề đường. Cao một thước bảy mươi nhưng chỉ nặng có bốn mươi nhàm cân, hốc hác, bắt đầu có dấu hiệu thần kinh, tó An may di vang chu laic bạc nham nhở, ngực lép, bụng lép, mắt cá chày, da xám ngoét, môi thâm, ràng rụng gần một phần ba, ít cười, ít nói, sợ ánh sáng, sợ tiếng động, sợ đô
An may di vang chu lai
thị, sợ nơi đôngngười, dấu vết mặc cám tự ti in hằn vào từng bước chân đi, từ trong cái nhếch mép rụt rè, nừa cười nừa khổ... Tóm lại, tôi là một conÀn mày dĩ vãng Chu LaiMục lục■ ■Muc lucChương IChương IIChương IIIChương IVChương VIChương VIIChương VIIIChương IXChương XChương XIChương XIIChương XI An may di vang chu lai chằng kém chi ai. Cái thòi gắn liền với những cánh rừng bom đạn bên dòng sông Sài Gòn, cái thời mà giá như trái mìn Clâymơ màu xanh là cây cong vênh ấy đừng có nhằm giữa đỉnh đầu tôi lạnh lẽo giáng xuống thì co lẽ cho đến hôm nay, the xác tôi, tâm hồn tôi chưa tới nỗi tòi tệ dường này. Tôi đã thành An may di vang chu lai một lão già, lão già ốm o và sầu muộn. Mà, ô hay! Tôi đang làm nhảm cái gì đây chứ? Tôi đang muốn kể về người đàn bà Chet mười mươi mà đột nhiên sống
An may di vang chu lai
lại kia mà. Chà!... Thì ra một khi đã già, đã đánh tuột hết lượng sinh khí ra phía sau đuôi, người ta đâm dờ chứng ưa than thân trách phận.Vâng, thưaÀn mày dĩ vãng Chu LaiMục lục■ ■Muc lucChương IChương IIChương IIIChương IVChương VIChương VIIChương VIIIChương IXChương XChương XIChương XIIChương XI An may di vang chu lainiệm lại nhất thiết cứ phải là đêm nhỉ? Có thể ngày, có thể sáng, có thể trưa thì đã chết chóc gì nào? Rõ thật... Dễ thường cứ phải là Đêm thì vùng ký ức mới có mùi vị thẳm sâu chắc? Lầm câm! Chậc!... Mà thực ra không lầm cầm thì làm sao tôi có thể lạc được vào cái nhà hàng choáng ngợp cỡ đệ nhất, đ An may di vang chu laiệ nhị miền Tây đó. Còn tướt! Bạn bè một thuờ kiêu dũng của tôi bây giờ gặp lại, cũng như tôi, sao mà ngán ngẩm quá thể! Hầu hết đã lui về vườn ản theo
An may di vang chu lai
vợ, núp váy vợ. Neu còn có một người đàn bà chịu làm vợ. Đứa thì nhậu xỉn, tối ngày nằm trên võng nắng, đứa thì lụi hụi trổng tỉa ngoài bưng, mờ mồm Àn mày dĩ vãng Chu LaiMục lục■ ■Muc lucChương IChương IIChương IIIChương IVChương VIChương VIIChương VIIIChương IXChương XChương XIChương XIIChương XI An may di vang chu laiống trụi thùi lụi một mình, hỏi nhà cửa vợ con đâu, chỉ giơ cái chai đế lên cười xệch xẹo... Mỗi thằng một yẻ, tràm thằng tràm lối, không thăm thì nhớ, thăm rồi, trở ra, lại thấy buồn dứt ruột trong nỗi thương bạn. Đội hình đánh giặc ngang tàng nàm xưa giờ đây, trừ vài thằng may mắn khôn ngoan, chăn An may di vang chu laig rõ nguyên cớ nào lại đều bị cuộc đời dồn chung vào một cục hẩm hui, méo mó. Chẳng may nhận ra nhau chỉ nhúc nhích chút xíu con ngươi đờ đẫn màu chì.
An may di vang chu lai
Dĩ vãng... Kỳ niệm... Nhớ thương... Hết tháy đều chìm trong bụi thời gian mốc thểch. Càng buồn! Biết vậy chà nên gặp lại, chà nên tìm đen làm gì,chì Àn mày dĩ vãng Chu LaiMục lục■ ■Muc lucChương IChương IIChương IIIChương IVChương VIChương VIIChương VIIIChương IXChương XChương XIChương XIIChương XI An may di vang chu lai đâu đến hay vừa mới nhớn nhao lên đã nghiễm nhiên thay thê họ rồi.Trong số đó có một cậu giao liên bây giờ là phó chủ tịch huyện phụ trách tài mậu tên là Quân đã bất chợt nhận ra tôi. Còn tôi thì chịu. Mười sáu nam trời dằng dặc đã trôi qua, khi đó nó mới chừng mười ba, mười bốn tuổi, nay đã ngoài An may di vang chu laiba mươi rồi; khi đó nó bé lóc cóc như cái tầy, nay đã thành ông phó chủ tịch đạo mạo phương phi, ngực nỏ' bụng nờ, mông nờ và ngay cả cái miệng cười c
An may di vang chu lai
ũng hết sức nỏ' nang thì thừ hỏi làm sao tôi cỏ thể nhận ra được?Tuổi già dừng lại, tuổi trẻ vun vút đi lên, âu đó cũng là chuyện thường. Nó hòi tôi vÀn mày dĩ vãng Chu LaiMục lục■ ■Muc lucChương IChương IIChương IIIChương IVChương VIChương VIIChương VIIIChương IXChương XChương XIChương XIIChương XI An may di vang chu laiếm mùi chiều chuộng cùa con gái miền Tây. Mấy ông Bắc Kỳ sống dại bỏ xừ, chỉ biết đạo mà không biết đời. ừ thì đi! Thời buổi lòng người nhạt tựa nước lã ao bèo này, người quen cũ chịu nhận ra nhau đã quý, lại còn rủ đi nhậu, đi rong ruồi phương xa thì càng quý. Cậu độ này khá nhỉ? Đã ra vẻ một tay á An may di vang chu laip phe cỡ’ Đông Dương gớm! Dương gì đâu anh. Mệt tháy mẹ! Không mấy ngày là không lang thang như chó đạp lửa thê này dể móc hàng, kiếm hàng, để dò tìm,
An may di vang chu lai
để tiêu thụ, đã quá đã... Chuyện trò lung tung, gà gà gật gật, định hỏi thằng này thế nào, thằng kia ra sao, cô kia ra sao nữa nhưng tiếng cassetse cÀn mày dĩ vãng Chu LaiMục lục■ ■Muc lucChương IChương IIChương IIIChương IVChương VIChương VIIChương VIIIChương IXChương XChương XIChương XIIChương XI An may di vang chu lainơi, nhọc nhằn đe lại đằng sau hơn hai tràm câỵ số, hai con phà và hàng nghìn những cảnh đời trái ngang. Xá quầy xà quạng một lúc, xe dừng lại trước cửa một nhà hang nằm sâu trong vườn dừa nước có vô số kinh rạch cắt tới cắt lui. Kỳ lạ! Ngay từ giây phút đầu tiên bước xuống xe, toàn mình ngợp choáng An may di vang chu lai trong hàng tràm ngọn đèn các cỡ, trong muôn vàn âm thanh các loại, vừa gợi chất bồng lai vừa bảng lảng mùi địa ngục, tôi đã thấy trong người chộn rộn
An may di vang chu lai
một cái gì đó khác thường lắm! Rất khác thương mà không thể đoán hiểu được đó là cái gì het. Không ngờ...Vâng! Chính tại cái nhà hàng sang trọng, nonÀn mày dĩ vãng Chu LaiMục lục■ ■Muc lucChương IChương IIChương IIIChương IVChương VIChương VIIChương VIIIChương IXChương XChương XIChương XIIChương XIÀn mày dĩ vãng Chu LaiMục lục■ ■Muc lucChương IChương IIChương IIIChương IVChương VIChương VIIChương VIIIChương IXChương XChương XIChương XIIChương XI