NÉO VÉ CỦA Ỳ Thích Nhất HạnhĐế trốn nắng thành phố, tôi đã về đây, sống với thiên nhiên, với rừng xanh, hồ biếc và trẻ thơ. Tôi sẽ ở lại đây vài ba tu Neo ve cua y tnh tnhuần nũ’a trước khi trở về lo công việc mùa thu.Ngay đầu tôi đã ở chơi suốt ngày với các cậu bé làng Cherrokees. Các cậu bắt đâu được một chú nai con mới sinh được ba bốn ngày. Mẹ nó đã bỏ nó đi đâu mất. Các cậu bé đem nó về trại nuôi. Ban giám đốc trại làm cho các cậu ấy một cái nhà lưới rộng, có ha Neo ve cua y tnh tnhi phòng, đề nuôi chú nai con; Chúng đặt tên con nai là Datino. Datino có bộ lông mầu vàng điểm nhiêu chấm sao trắng rất đẹp. Datino được các cậu bé ch
Neo ve cua y tnh tnh
o ăn cháo tấm trộn với sữa tươi, và bắp cải non. Sống được tám tuần lễ ở trong trại rồi, Datino đã lớn. Nhờ sự chàm sóc của các cậu bé, nó đã cao chừnNÉO VÉ CỦA Ỳ Thích Nhất HạnhĐế trốn nắng thành phố, tôi đã về đây, sống với thiên nhiên, với rừng xanh, hồ biếc và trẻ thơ. Tôi sẽ ở lại đây vài ba tu Neo ve cua y tnh tnhnh quá khiến tôi ít ưa đi đâu nữa. Tôi có đem về đây mấy cuốn sách nhưng không đọc. Nguyên Hưng nghĩ đọc làm sao được khi rừng cây thanh tịnh như thế kia, hồ nước xanh mát như thế kia, tiếng chim hót trong trẻo thế kia. Có những buổi sáng tôi đi vào trong một khu rừng thưa và ở lại đó một mình cho đ Neo ve cua y tnh tnhến chiều. Tôi đi thơ thẩn trong rừng hay nằm dài trên những thảm rêu mềm mại, khoanh tay nhìn trời xanh, mây trắng. Những lúc như thế này tôi thấy tôi
Neo ve cua y tnh tnh
đổi khác. Có thể nói là tôi tìm thấy rõ mặt mũi chân thực của tôi thì đúng hơn. Những nhận xét, những cảm nghĩ, những quan niệm không còn giống như nNÉO VÉ CỦA Ỳ Thích Nhất HạnhĐế trốn nắng thành phố, tôi đã về đây, sống với thiên nhiên, với rừng xanh, hồ biếc và trẻ thơ. Tôi sẽ ở lại đây vài ba tu Neo ve cua y tnh tnhên một chiếc thuyền con và tự chèo lên phía Bắc của hồ, trên một cây số. Tôi ngồi chơi giữa những bông súng cho tới khi trời nhuộm mầu tím mới bơi về. Tổi quá, ti nữa thì không tìm ra được cái bến xinh xắn của Pomona.Rừng ở đây không có sim như ở Phương Bối nhưng có một thứ trái cũng tìm và ngọt như Neo ve cua y tnh tnh sim, gọi là blueberries. Sáng hôm nay tôi đưa hai chú bé chừng tám tuổi vào hái blueberries ăn đến chát cả mồm cả miệng. Hai cậu bé nói chuyện huyên
Neo ve cua y tnh tnh
thuyên không ngớt. Một cậu nói chuyện ông Ba Bị mà cậu trông thấy hồi hôm. ông kẹ của cậu có sừng trên trán và đang lúc cậu ngủ, trong một chiếc lều ởNÉO VÉ CỦA Ỳ Thích Nhất HạnhĐế trốn nắng thành phố, tôi đã về đây, sống với thiên nhiên, với rừng xanh, hồ biếc và trẻ thơ. Tôi sẽ ở lại đây vài ba tu Neo ve cua y tnh tnh chắc như vậy được. Tôi vừa nghe vừa cười, vừa lo hái blueberries. Hồi lâu, không thấy phản ứng chi, cậu tức quá, dừng lại, nói một cách thất vọng: “ông không tin lời cùa em". Tôi trả lời: “Có chứ, tôi tin, nhưng tin vừa vừa thôi”. “Tại sao?” “Tại vì khó tin quá, tôi cố gắng mới có thể tin em một ít Neo ve cua y tnh tnh như vậy’’. Cậu buồn xo. Chiều đến, cậu dắt tới Pomona một cậu bé để làm chứng. Cậu này cũng kể chính cậu cũng thấy ông Ba Bị. Hai cậu tranh nhau hùng
Neo ve cua y tnh tnh
biện, cố làm cho tôi tin. Cuối cùng tôi phải gật đầu công nhận “Thôi được, tôi tin lời hai cậu”. Tôi nói như vậy và đứng dậy đưa hai cậu về trại CherNÉO VÉ CỦA Ỳ Thích Nhất HạnhĐế trốn nắng thành phố, tôi đã về đây, sống với thiên nhiên, với rừng xanh, hồ biếc và trẻ thơ. Tôi sẽ ở lại đây vài ba tu Neo ve cua y tnh tnhang một vài em bé đi thám hiểm núi rưng Đại Lão hay không? Rừng Đại Lão Sơn hoang vu rậm rạp và nguy hiểm hơn đây nhiều. Chẳng thế mà có bận chúng ta đã gặp cả cọp. Tội nhớ Phương Bối Am quá cho đến nỗi nhiều đêm nằm mơ thấy về Phương Bối. Nhưng tội nghiệp chưa, chẳng bao giờ về tới được Phương Bối Neo ve cua y tnh tnhcả. cứ về gần tới Phương Bối thì y như là có một trở lực gì ngăn chận lại. Vì thế càng nhớ, càng xót xa thêm. Quê hương chúng ta đã không phải là Phươ
Neo ve cua y tnh tnh
ng Bối sao? Nguyên Hưng thường nói: “Phương Bối không thuộc về chúng ta. Chính chúng ta thuộc ve Phương Bối". Phâi có những ràng buộc mật thiết lắm vớNÉO VÉ CỦA Ỳ Thích Nhất HạnhĐế trốn nắng thành phố, tôi đã về đây, sống với thiên nhiên, với rừng xanh, hồ biếc và trẻ thơ. Tôi sẽ ở lại đây vài ba tu Neo ve cua y tnh tnhi biết lắm. Người ta thường nói chì có những kỷ niệm đau buồn mới ở lâu với con người. Sự thực khôno hẳn như vậy. Nguyên Hưng, có phái những ngày sung sướng nhát của chúng ta là những ngày ở Phương Bối không? Và có phải vì những ngày đáng ghi nhớ ấy mà chung ta hướng về Phương Bổi từ bất cư phương t Neo ve cua y tnh tnhrời nào, như những bông hoa hướng dương kia không?Nhưng ngày khai sinh của Phương Bối không có mặt Nguyên Hưng. Hồi dó Nguyên Hưng còn ở Dalat. Chúng
Neo ve cua y tnh tnh
ta đã đi tư thất vọng này sang thất vọng khác trong niềm ao ước tìm một lối thoát cho chúng ta, cho thế hệ những người trẻ tuồi muốn đem lý tưởng đạo NÉO VÉ CỦA Ỳ Thích Nhất HạnhĐế trốn nắng thành phố, tôi đã về đây, sống với thiên nhiên, với rừng xanh, hồ biếc và trẻ thơ. Tôi sẽ ở lại đây vài ba tu Neo ve cua y tnh tnhđau khổ vì tình trạng chính trị cùa đấtnước. Chúng ta lại còn đau khố vì tình trạng cùa đạo Phật. Hồi ấy chúng ta đã nói tới vấn đề hiện đại hóa đạo Phật. Hồi ấy chúng ta đã cố gắn mọi cách gây ý thức về một nền Phật giáo dân tộc để mong phục hồi sinh lực dân tộc trong ước vọng xây dựng xứ sở. Tôi đ Neo ve cua y tnh tnhã làm báo, đã viết sách. Nào báo Hướng Thiện, nào báo Liên Hoa, nào báo Sep Hái Đẩu Mùa. Nám 1955, chắc Nguyên Hưng còn nhớ, tôi được Tồng Hội Phật Gi
Neo ve cua y tnh tnh
áo Việt Nam giao cho chủ bút tờ Phật Giáo Việt Nam. Lúc đó, tôi đã có dịp gây ý thức về một nền Phật giáo nhân bản và dân tộc. Tôi cũng đã thấy rõ tínNÉO VÉ CỦA Ỳ Thích Nhất HạnhĐế trốn nắng thành phố, tôi đã về đây, sống với thiên nhiên, với rừng xanh, hồ biếc và trẻ thơ. Tôi sẽ ở lại đây vài ba tu Neo ve cua y tnh tnhưng biết rõ những nguyên do gần xa trong ngoài của sự rơi rạc. Hơn hai nảm sau, tở báo bị đình bản. Lý do là hết tiền. Nhưng kỳ thực, đó là vì các nhà lãnh đạo Phật giáo miền Trung và miền Nam không chịu đựng được những lọat bài nói về vấn đề thống nhất thực sự. Trong một buổi họp, họ đã lây cớ hểt Neo ve cua y tnh tnhtiền để kết liễu sinh mệnh của tờ báo. Họ có nói: “Ai lại tờ báo của Tồng hội mà đi dạy Tồng hội vê vấn đề thống nhất bao giờ”.Nguyên Hưng, thế là chú
Neo ve cua y tnh tnh
ng ta mất khí giới cuối cùng. Chính trị thì khôn ngoan, tìm đủ mọi cách cho tiềm lực dân tộc không có cơ phát hiện. Tồ chức Phật giáo thì thủ cựu, chiNÉO VÉ CỦA Ỳ Thích Nhất HạnhĐế trốn nắng thành phố, tôi đã về đây, sống với thiên nhiên, với rừng xanh, hồ biếc và trẻ thơ. Tôi sẽ ở lại đây vài ba tu Neo ve cua y tnh tnht thòi gian ốm đau tường chết, tôi rút về nằm ở ngôi chùa nhò bé và an tĩnh ờ Blao. Còn Nguyên Hưng và các bạn thì mỗi người phiêu lưu một ngà. Lần thất bại này cỏ lẽ là lần thất bại to lớn nhất có phải không Nguyên Hưng?Tôi về nằm ở chùa Blao, nhưng cũng không được yên ồn mấy, bởi vì đây là chùa qu Neo ve cua y tnh tnhận hội Phật giáo, thỉnh thoảng có chị Diệu Âm ở Djiring vào đem cho thuốc men, và một ít trái cam tươi. Chị Diệu Âm, mà công trình đối với Phương Bối
Neo ve cua y tnh tnh
không phải là nhỏ, nay đã nằm yên dưới lòng đất rồi. Có phải chính nhờ chị mà chúng ta có đủ can đảm và kiên nhẫn để tạo dựng nên Phương Bối phải khônNÉO VÉ CỦA Ỳ Thích Nhất HạnhĐế trốn nắng thành phố, tôi đã về đây, sống với thiên nhiên, với rừng xanh, hồ biếc và trẻ thơ. Tôi sẽ ở lại đây vài ba tu Neo ve cua y tnh tnhg tôi mất chiếc neo cuối cùng rồi. Có lẽ đức chúngtôi đang còn mỏng quá. Chúng tôi phải trò' về trong một cái vò cứng để tu luyện trong một thời gian đã. Chị kiếm cho chúng tôi một nơi ẩn dật đi’.Chị Diệu Âm hồi ấy trú tại Djiring trong một tịnh xá tên là Mai Lâm. Mai Lâm tức là Rừng Mai. Chính vì v Neo ve cua y tnh tnhậy mà hồi chị mất, đề nhớ chị chúng ta đồng ý đặt tên cho chiếc cầu gỗ phía trước của rùng Phương Bối là Câu Mai. cầu Mai bây giờ co le đã mục nát rồi
Neo ve cua y tnh tnh
. Lâu nay, từ Huế, có khi náo Nguyên Hưng lăn lội về ghé thám Phương Bổi và chiếc cầu xinh đẹp đó không?Chị Diệu Âm nói: “Tôi tiếc không nhường Mai LâNÉO VÉ CỦA Ỳ Thích Nhất HạnhĐế trốn nắng thành phố, tôi đã về đây, sống với thiên nhiên, với rừng xanh, hồ biếc và trẻ thơ. Tôi sẽ ở lại đây vài ba tu Neo ve cua y tnh tnhòng cùa chị Diệu Âm. Tôi cười, trả lời: “Chị mà về Thiên Minh thì còn tệ hơn là chúng tôi không cỏ chỗ ờ”. Và Nguyên Hưng ơi, chính trong những giò' đam luận ay mà chúng tôi thấy nẩy sinh trong óc các ước muốn và dự định thành lập một khu tĩnh cư trên rừng Đại Lão. Khu ấỵ sẽ rất yên tĩnh, sẽ ít ai đ Neo ve cua y tnh tnhến được. Khu ấy sẽ rộng, sẽ có đủ núi đồi, suối, vườn, tĩnh đường, thư viện, thiền thất. Chúng ta cần một nơi nhự' thế, có phải không Nguyên Hưng. Chú
Neo ve cua y tnh tnh
ng ta phai có một nơi như thế đề quay về. Để chữa cho lành những vết thương rướm máu. Để nuôi dưỡng bồi đắp lại những gì mà chúng ta đã phí phạm. Để cNÉO VÉ CỦA Ỳ Thích Nhất HạnhĐế trốn nắng thành phố, tôi đã về đây, sống với thiên nhiên, với rừng xanh, hồ biếc và trẻ thơ. Tôi sẽ ở lại đây vài ba tu Neo ve cua y tnh tnhà chúng ta quyết định tìm con đường phái đi. Phải trị liệu, phải bồi đắp, phải nuôi dưỡng trước đã. Nếu không, chúng ta sẽ mất chúng ta. Tôi đã ước ao có một nơi do chúng ta mới thực hiện được công trình “tu luyện” cần thiết. Bời vì chúng ta sẽ không thể làm được gì nếu vẫn phải sống mãi cái đời án Neo ve cua y tnh tnhgửi, nằm nhờ.Nguyên Hưng biết, hồi đó, chúng ta đã có vào khoảng trên hai vạn cuốn sách. Núi rừng, cây, suối, thiền thất và thư viện hấp dẫn chúng ta
Neo ve cua y tnh tnh
như một dòng nước mát đổi với kẻ bộ hành trong sa mạc, như gói quà trong rồ chợ của bà mẹ đối với đưa con thơ. Tôi đã bàn với Thanh Tuệ, với chị Diệu