Nội dung chi tiết: Tuyenchuyennganhay2004 chua xac dinh
Tuyenchuyennganhay2004 chua xac dinh
Chị dâuHoàng Tuấn"Chị đã mất - chú về ngay". Sau chuyến đi công tác ở thành phố Hồ Chí Minh về, bức điện của ông anh trai như một cú sét làm tôi bàng Tuyenchuyennganhay2004 chua xac dinh hoàng.Là con trai út trong một gia đình đông anh em, sự ra đi mãi mãi của những người trên là lẽ tự nhiên. Nhưng cái tin về người chị dâu cả mất đi là điều tôi không bao giờ ngờ tơi. Không ai cỏ thể quen được với sự vắng bóng cua những người thân yêu. Với tôi, từ khi còn thuở ấu thơ, chị là người c Tuyenchuyennganhay2004 chua xac dinhhị gái, người mẹ, là cô tiên dịu hiền với những khả năng vô biên, là người không thể vắng bóng trong cuộc đời...Tôi vội vã lên chiếc xe sớm nhất về qu
Tuyenchuyennganhay2004 chua xac dinh
ê. Chiếc xe khách ì ạch đỗ tại chợ huyện, tôi quầy quả xách túi, thả bộ trên con đường về làng. Quê tôi nghèo, nằm ven sông Hồng, lại là vùng đất giữaChị dâuHoàng Tuấn"Chị đã mất - chú về ngay". Sau chuyến đi công tác ở thành phố Hồ Chí Minh về, bức điện của ông anh trai như một cú sét làm tôi bàng Tuyenchuyennganhay2004 chua xac dinh quần chân?". Tôi thì cứ nhõng nhẽo đòi theo. Còn chị thì cưng chiều tôi nhất nhà, sẵn sàng đáp ứng những đòi hỏi rất trẻ con của tôi. Chị gánh trên vai một gánh khoai nặng mà vẫn đi nhẹ nhàng, miệng nhai trầu bòm bẻm. ò' quê tôi, các cô gái đã có chồng rồi đều án trầu. Có lần đi chợ sớm, tôi gà gật Tuyenchuyennganhay2004 chua xac dinh, lẽo đẽo chạy theo chị. Tới lúc tôi mòi chân theo không kịp, chị cõng tôi trên vai và tôi thì ngả đầu trên bờ vai chị, ngủ ngon lành cho tỏi chợ.Sau
Tuyenchuyennganhay2004 chua xac dinh
này lớn lên, dù đã đi dọc ngang đất nước, mỗi khi bước chân trên con đường đê về làng, lòng tôi vẫn hối hả, gấp gáp, tưởng như mình bé lại. Với tôi, lChị dâuHoàng Tuấn"Chị đã mất - chú về ngay". Sau chuyến đi công tác ở thành phố Hồ Chí Minh về, bức điện của ông anh trai như một cú sét làm tôi bàng Tuyenchuyennganhay2004 chua xac dinhà tấm lòng mộc mạc thơm thảo như khoai, sắn. ít ai thấy người phụ nữ tần tảo ấy ngơi tay từ sáng cho đến tối khuya. Không, tôi không tin. Những người như chị không thề mất. Chỉ chút nữa thôi khi về đến nhà, tôi sẽ gặp lại chị đứng ở đầu ngõ với câu hỏi muôn thuở: "Chú đã về đấy ư".Câu hỏi quen thuộc Tuyenchuyennganhay2004 chua xac dinh thay cho lời chào của chị không tỏ ra vồn vã, không khách sáo nhưng âm điệu của giọng nói bao giờ cũng làm khóe mắt tôi cay cay. Tôi biết, từ trong n
Tuyenchuyennganhay2004 chua xac dinh
hà chị đã nhìn thấy tôi từ xa, chị ra đón tôi ở cồng để tỏ nỗi vui mừng bằng một câu hỏi rất mộc mạc. "Khoai luộc và mật 0 ng phần chú trong chạn ấy".Chị dâuHoàng Tuấn"Chị đã mất - chú về ngay". Sau chuyến đi công tác ở thành phố Hồ Chí Minh về, bức điện của ông anh trai như một cú sét làm tôi bàng Tuyenchuyennganhay2004 chua xac dinhtõi, hạt lấm tấm mịn màng nhý hạt phù sa, ăn vào ngon ngọt nhý tấm lòng thơm thảo của người dân quê. Tuy đã được nếm nhiều món cao lương mỹ vị ở đời nhưng bao giờ tôi cũng ăn không biết chán món khoai lang chẩm mật ong chị dành phần tôi.Với chị, tôi luôn luôn vẫn là đứa em bé bỏng ngày nào. "Ãn xong Tuyenchuyennganhay2004 chua xac dinh đi tắm đi, quần áo để đấy chị giặt cho". Câu nói ấy sao giống của mẹ tôi thế. Mẹ tôi và chị, hai người phụ nữ gắn bó với nhau, giống nhau kỳ lạ.Cây đ
Tuyenchuyennganhay2004 chua xac dinh
a đầu làng như một già làng với bộ râu tua tủa quanh thân đã chờ đón tôi từ đằng xa. Bỏng đa mát rợp một khoảng đất rộng lớn, chồm ra cả những thửa ruChị dâuHoàng Tuấn"Chị đã mất - chú về ngay". Sau chuyến đi công tác ở thành phố Hồ Chí Minh về, bức điện của ông anh trai như một cú sét làm tôi bàng Tuyenchuyennganhay2004 chua xac dinhã về đấy ư?" Tiếng gió thoảng qua như tiếng chị khiến lưng tôi ớn lạnh. Ngôi mộ của ai nằm kia mà còn nguyên mầu đất, vòng hoa chưa kịp héo. Không lẽ chị tôi nằm đấy ư? Không, tôi không tin, chỉ ít phút nữa về đến nhà chị sẽ đón tôi ở cồng như những ngày nào. Tôi tập tễnh bước lòng thầm mong bức điệ Tuyenchuyennganhay2004 chua xac dinhn kia chỉ là sự lầm lẫn."Chú về đấy ư?". Lòng tôi run lên, chân tôi muốn khụy xuống khi đón tôi không phải là chị mà là anh trai. Như một sự vô tình a
Tuyenchuyennganhay2004 chua xac dinh
nh lặp lại câu hỏi của chị mỗi khi tôi về. Hay giờ đây anh thay chị thể hiện tình càm mộc mạc với đứa em trai? Tội nghiệp, mới đó mà anh tôi đã già xọChị dâuHoàng Tuấn"Chị đã mất - chú về ngay". Sau chuyến đi công tác ở thành phố Hồ Chí Minh về, bức điện của ông anh trai như một cú sét làm tôi bàng Tuyenchuyennganhay2004 chua xac dinh "Chị mất rồi em ơi, khổ anh quá".***Ngày ấy, tôi còn nhỏ xíu, tôi ngạc nhiên thấy hôm ẩy nhà tôi ai cũng bận rộn, vui vẻ, tôi nhõng nhẽo bám theo anh trai, khuôn mặt tươi rói trong bộ quân phục mới. Mấy hôm trước nghe anh nói sắp vào nạm chiến đấu, mẹ đã khóc suốt. Vậy mà, sao hôm nay cả nhà vui th Tuyenchuyennganhay2004 chua xac dinhế?Anh cười dí tay vào trán tôi: "Em sắp có chị dâu". Tôi nhàn mặt. Tôi không thích chị dâu. Trong ý nghĩ tôi, hình ảnh mụ dì ghẻ độc ác, người con dâu
Tuyenchuyennganhay2004 chua xac dinh
nanh nọc trong các câu chuyện kề còn vương vấn. Vả lại không có chị dâu thì tôi đã có khối anh chị ròi. Khác với trí tưởng tượng của tôi. Chị dâu tôiChị dâuHoàng Tuấn"Chị đã mất - chú về ngay". Sau chuyến đi công tác ở thành phố Hồ Chí Minh về, bức điện của ông anh trai như một cú sét làm tôi bàng Tuyenchuyennganhay2004 chua xac dinhđầu chị đã là cai cớ để chúng tôi trêu trọc. Buổi sáng đầu tiên ở nhà chồng, từ trong buồng bước ra, nhìn thấy ba mẹ tôi ngồi ờ bàn uống nýớc, chị nhanh nhảu:"Cháu chào hai bác, hại bác mới sang chơi ạ". Rồi sực nhớ ra, chị mắc cỡ chạy vụt vào bếp. Ba tôi thì cười, còn mẹ tôi thì lắc đầu: "Con gái g Tuyenchuyennganhay2004 chua xac dinhì mà vô ý", chì cỏ vậy mà chị ngồi dưới bếp khóc suốt. Sau đó ba ngày, anh tôi đi biền biệt. Trong nhà, ba tôi là người hay bênh vực chị nhất. Còn mẹ
Tuyenchuyennganhay2004 chua xac dinh
tôi thì vẫn hay xét nét những ngày đầu như nhũ’ng bà mẹ chồng nhà quê.Tôi ngồi xuống bậc cửa, lòng thổn thức. Mới đấy mà đã hơn 30 nảm, chị gắn bó vớiChị dâuHoàng Tuấn"Chị đã mất - chú về ngay". Sau chuyến đi công tác ở thành phố Hồ Chí Minh về, bức điện của ông anh trai như một cú sét làm tôi bàng Tuyenchuyennganhay2004 chua xac dinhg chính, suốt ngày quần quật ngoai đồng. Chiều về lại túi bụi việc nhà. Riêng việc quét dọn và chăm sóc lũ em chồng là chúng tôi cũng khiến chị mệt nhoài. Chúng tôi sắp hàng chỏ- chị dội từng gáo nước, tắm cho từng đứa, dỗ dành lúc đi ngủ, lúc giành ăn.Tới bữa cơm, sáu đứa tuổi ăn tuổi lớn cứ rào rà Tuyenchuyennganhay2004 chua xac dinho như tằm ăn rỗi. Chị ngồi ở đầu nồi xởi cơm, chúng tôi cứ nhấm nháy nhau, thi nhau ăn cho thật nhanh để chìa bát cho chị xót Đến khi chúng tôi đã ăn
Tuyenchuyennganhay2004 chua xac dinh
no thì chị chưa xong một bát và nồi cơm đã cạn đáy. Có lần tôi phát hiện trong túi áo chị có một cục cõm cháy. Tôi dọa chị sẽ mét mẹ. Chị đã ôm lấy tôChị dâuHoàng Tuấn"Chị đã mất - chú về ngay". Sau chuyến đi công tác ở thành phố Hồ Chí Minh về, bức điện của ông anh trai như một cú sét làm tôi bàng Tuyenchuyennganhay2004 chua xac dinhào túi để ăn dần.Tôi cũng có biết đâu rằng bao đêm, chị khóc âm thầm trong cảnh chồng xa vắng, chịu những lời trách móc, những quan hệ họ hàng phức tạp. Con dâu trưởng họ, với làng xóm đó là một "chức danh" chì có trách nhiệm nặng nề. Từ giỗ chạp, đình đám cho đến chăm sóc gia đình nhà chồng, mọi vi Tuyenchuyennganhay2004 chua xac dinhệc đều do tay chị lo liệu với một sự hy sinh âm thầm vô bờ bến. Chúng tôi lớn lên, dựng vợ, gả chòng, cũng có chị. Cha mẹ tôi già yếu mất đi cũng chị
Tuyenchuyennganhay2004 chua xac dinh
lo toan. Dường như những biến cố lớn lao trong gia đình tôi, những lúc khó khán nhất, bao giờ chị cũng là người đứng ra đương đầu với một thái độ tự tChị dâuHoàng Tuấn"Chị đã mất - chú về ngay". Sau chuyến đi công tác ở thành phố Hồ Chí Minh về, bức điện của ông anh trai như một cú sét làm tôi bàng Tuyenchuyennganhay2004 chua xac dinhlắm.Một lần, hòi cha tôi đã mất, tôi về thăm quê giữa lúc làng tôi đang mất mùa. Mẹ tôi đã hơn 70 tuồi. Thấy tôi về, chị mừng rỡ mồ một con gà, một con gà duy nhất còn đang đẻ. Mâm cơm chỉ có ba người, nồi cơm phía trên độn toàn là khoai. Chị xới hai bát cơm cho tôi và mẹ, giành cho mình toàn khoai. Tuyenchuyennganhay2004 chua xac dinh Tôi ngạc nhiên: "Các cháu đâu hết rồi?" "Ôi chúng nỏ àn no đi học hết rồi". Khi chị đi xuống bếp, mẹ tôi mới nói: "Tội nghiệp con mẹ cả. Suốt một thá
Tuyenchuyennganhay2004 chua xac dinh
ng nay có bữa nào nên mâm, nên bát đâu. Cà nhà chì cỏ mỗi mình mẹ là được ăn cơm, còn mẹ con nó toàn ản khoai, àn ngô. Mẹ bảo nỏ: "Ráng mà án uống có Chị dâuHoàng Tuấn"Chị đã mất - chú về ngay". Sau chuyến đi công tác ở thành phố Hồ Chí Minh về, bức điện của ông anh trai như một cú sét làm tôi bàng Tuyenchuyennganhay2004 chua xac dinh ngày ấy. Nó nói yậy, chứ mẹ có giúp gì được cho nó nữa đâu...". Nói rồi bà khóc. Miếng cơm nghẹn đẳng trong cồ tôi. Tôi đã nghe chuyện xưa có người con dâu cắt thịt mình nuôi mẹ chồng. Nhưng đó chỉ là truyền thuyết. Còn chị dâu tôi...Khi mẹ tôi sắp mất, con cháu về đông đủ cả. Chúng tôi xúm quanh g Tuyenchuyennganhay2004 chua xac dinhiường, chờ xem bà có trối trăn điều gì. Mẹ tôi nhìn qua cọn cháu một lượt rồi hỏi: "Mẹ cả đâu?". Đợi cho chị tất tả từ dưới bếp chạy lên, bà mới nói:
Tuyenchuyennganhay2004 chua xac dinh
"Các con phải thương yêu nhau, nghe lời chị cả. Nó thay mẹ". Rồi bà xòe bàn tay nhàn nheo ra bảo chị: "Con nhổ mộtmiếng nước bọt vào tay mẹ đi, mẹ đỡ Chị dâuHoàng Tuấn"Chị đã mất - chú về ngay". Sau chuyến đi công tác ở thành phố Hồ Chí Minh về, bức điện của ông anh trai như một cú sét làm tôi bàng Tuyenchuyennganhay2004 chua xac dinhà vẫn là người thương chị nhất. Phái chăng sự đồng câm phận làm dâu của người phụ nữ suốt đời hy sinh vì chồng con khiến bà hiểu và thương chị nhưng không nói ra?-"Chị chú bị u ác tính, đau có ba ngày rồi mất!".Tối đó dưới ánh đèn hiụ hắt, anh tôi kể, khuôn mặt của ông đại tá già suốt bao nám vào số Tuyenchuyennganhay2004 chua xac dinhng ra chết vằn chưa hết nỗi bàng hoàng trước sự ra đi mãi mãi của vợ.-Tôi nghĩ lại mà ân hận quá chú ạ. Suốt hơn ba mươi nàm tôi chỉ quen với sự hy si
Tuyenchuyennganhay2004 chua xac dinh
nh âm thầm của cô ấy. Tới lúc chị chú đau tôi vẫn chủ quan bởi trong ý thức tôi, chưa bao giờ nghĩ rằng cô ấy có thể ốm. Cho tới lúc bẹnh viện họ trả