kính, Đông An vội vọt về nơi bà đang ngồi. Cô cười cầu tài:-Dạ, bà gọi cháu.Sửa lại cặp kính lão đang trễ xuống mũi, nhìn lom lom Đông An từ đầu xuống Cho mot nu hong chau lieng chân bà Phú Tường nheo mũi:-Cô làm gì đằng kia thế ?Đông An lễ phép :-Dạ, cháu đang xem mấy chiếc vòng làm bằng vỏ óc trong cửa hàng lưu niệm.Bà Phú Tường ngọt nhạt:-Có đẹp không ?Đông An hồn nhiên :-Thưa bà, đẹp tuyệt vời. Đủ thứ sắc màu. Màu ô liu, màu tim tím. Có cả màu san hô nữa.Bà Phú Tường Cho mot nu hong chau liennheo mắt:-Đẹp lắm sao ?Đông An gật đầu :-Vâng.Bà Phú Tường dài giọng :-Thế à ?Đông An mỉm cười hiền hậu :-Nếu bà nhìn thấy, có lẽ bà sẽ mua chổi ốc mà
Cho mot nu hong chau lien
u san hô. Trong các màu, màu san hô là đẹp nhất. Màu ô liu cũng đẹp, nhưng không có thề sánh với màu san hô.Bà Phú Tường nheo mũi:-Ta mà đeo mấy chiếckính, Đông An vội vọt về nơi bà đang ngồi. Cô cười cầu tài:-Dạ, bà gọi cháu.Sửa lại cặp kính lão đang trễ xuống mũi, nhìn lom lom Đông An từ đầu xuống Cho mot nu hong chau lienrầy Đông An hết chuyện này đến chuyện khác chứ đâu phải dễ tính đâu mà con bé vô tư này hay quên sợ. Hình như nó chỉ sợ bà một lát lúc bà la ầm ầm rồi lại quên ngay. Như bây giờ chẳng hạn, lẽ ra nó phải hiểu là bà đang căng thẳng như một sợi dây đàn. Thật không có gì khồ sở hơn là sự chờ đợi. Bà đan Cho mot nu hong chau lieng hồi hộp chờ dơi gặp lại Vĩnh Kha, đứa cháu nội mà bà yêu quý nhất trên đời. Vậy mà còn hơn một tiếng đồng hồ nữa chuyến bay mới hạ cánh.Bà Phú Tường
Cho mot nu hong chau lien
nhướng mày :-Cô không có gì để quan tâm ngoài mấy chiếc vòng vỏ ốc nữa sao ?Đông An gãi đầu. Đúng là như thế thật, vì cô không biết phải làm gì trongkính, Đông An vội vọt về nơi bà đang ngồi. Cô cười cầu tài:-Dạ, bà gọi cháu.Sửa lại cặp kính lão đang trễ xuống mũi, nhìn lom lom Đông An từ đầu xuống Cho mot nu hong chau lieniọng :-Sao cô lại im lặng, không trả lời câu hỏi của ta ? Thấy Đông An im như thóc, bà Phú Tường thở dài:-Thế cô cỏ biết vì sao ta có mặt ở đây từ tờ mờ sớmkhông ?Liếc nhanh gương mặt khó đăm đăm của vị giám đốc già ngót nghét 60 tuồi, Đông An ỉu xiu :-Dạ...Bà Phú Tường hất hàm :-Tất nhiên không phả Cho mot nu hong chau lieni ta và cô đến sân bay để ngắm xem thiên hạ đưa tiễn nhau, phải không ?Đông An chớp mi:kính, Đông An vội vọt về nơi bà đang ngồi. Cô cười cầu tài:-Dạ, bà gọi cháu.Sửa lại cặp kính lão đang trễ xuống mũi, nhìn lom lom Đông An từ đầu xuốngkính, Đông An vội vọt về nơi bà đang ngồi. Cô cười cầu tài:-Dạ, bà gọi cháu.Sửa lại cặp kính lão đang trễ xuống mũi, nhìn lom lom Đông An từ đầu xuống