CHƯƠNG IĐêm rừng!Trời tối mịt mùng, rừng rậm nên cây dày đặc, che kín cả bầu trời. Nhữngngôi sao trên cao không thề nào xuyên qua những tầng lá, để so Dem trang r m chua xac dinhoi chút tia sángxuống mặt đất.Trong ngôi nhà, nhóm sinh viên bốn người ngồi quanh cụ già, im lặng lắngnghe tiếng kể đều đều, buồn buồn...Câu chuyện gợi lại hình ảnh tang thương đãxảy ra từ lâu lắm.Bếp lửa cháy bập bùng. Ngoài trời bóng tôi đặc quánh. Theo câu chuyện củacụ già, hình ảnh cô gái chết t Dem trang r m chua xac dinhhê thảm dần dần hiện lên trước mắt các cô cậu sinhviên. Hòa với tiếng kề trầm trầm, họ nghe như đâu đó vang lên tiếng cọp gầmgừ từ một cõi xa xăm.Hoàn
Dem trang r m chua xac dinh
g hôn bao trùm cả bầu trời phủ dần xuống cách rừng, ánh sáng cứ tắt dần...tắt dần...rồi từ từ tàn lụi. Bóng tôi tràn về. Tiếng gầm rú rùng rợn của thúCHƯƠNG IĐêm rừng!Trời tối mịt mùng, rừng rậm nên cây dày đặc, che kín cả bầu trời. Nhữngngôi sao trên cao không thề nào xuyên qua những tầng lá, để so Dem trang r m chua xac dinhy xuất hiện.Chiến kéo vội tay em thúc giục:-Trời tối rồi, đi nhanh lên đi em.Người em gái nhăn nhó:-Em mệt lắm, không đi nổi nữa đâu.Chiến đưa tay chỉ về phía trước:-Cố gắng lên em. Đằng trước có một căn nhà sàn rất cao, mình có thể xintrú ngụ được.Người em gái cằn nhằn:-Nếu anh không dẫn đi lạc đườ Dem trang r m chua xac dinhng thi bây giờ chúng ta đã đến nơi rồi đâu cóbị kẹt giữa rừng.Chiến cười hiền lành:-Anh đâu có cố ý. Em ráng một chút nữa đi, kẻo...Chiến chợt đưa tay
Dem trang r m chua xac dinh
che miệng im lặng rồi đưa mắt nhìn dáo dác chung quanhlàm tăng thêm sự tò mò của em gái.-Kẻo sao hả anh Hai?Chiến kề tai em thì thầm:-Là “Ông ba mươiCHƯƠNG IĐêm rừng!Trời tối mịt mùng, rừng rậm nên cây dày đặc, che kín cả bầu trời. Nhữngngôi sao trên cao không thề nào xuyên qua những tầng lá, để soCHƯƠNG IĐêm rừng!Trời tối mịt mùng, rừng rậm nên cây dày đặc, che kín cả bầu trời. Nhữngngôi sao trên cao không thề nào xuyên qua những tầng lá, để so