KIÈU LOANHoàng cầmKhúc hát mở đầuThời loạn ly ai đẹp mãi bao giờ...Một buổi chiều mùa thu nám 1802. Một ngã ba đường ngoại châu thành Phú Xuân. Trời đ Ki u loan chua xac dinhđã xế chiều. Xa xa nếp hoàng thành đang chìm trong sương. Bên đường một vài túp lều ủ rũ, vài thân cây khẳng khiu giơ lên nền trời úa đỏ những ngón tay tuyệt vọng. Trống thu không, chuông chùa rền rĩ.Mờ màn: Một tốp hai ba tên lính dẫn một xâu người bị trói đi từ trái sang phái. Đoàn người bị bắt đầ Ki u loan chua xac dinhu cúi gục, quần áo rách tà tơi, mặt xám ngoét. Nhũng người qua đường lấm lét nhìn đoàn tù rồi cúi mặt, đi nhanh. Bọn trè đang chơi đùa nép vào nhau sợ
Ki u loan chua xac dinh
hãi. Tiếng roi bọn lính vụt người nghe vun vút. Hết đoàn tù ấy đến đoàn tù khác dằng dặc... dằng dặc... Trầm trầm lơ lớ tiếng hát cùa bọn lính bắt ngKIÈU LOANHoàng cầmKhúc hát mở đầuThời loạn ly ai đẹp mãi bao giờ...Một buổi chiều mùa thu nám 1802. Một ngã ba đường ngoại châu thành Phú Xuân. Trời đ Ki u loan chua xac dinh ngon.Những đoàn tù đi het, một lát có tiếng xôn xao:"A ! Điên !.. điên !" Kiều Loan từ mé trái chạy ra, xiêm áo xốc xếch, dính nhiều sợi cỏ, nhiều cánh hoa, nhiều bùn đất. Theo sau nàng,một đứa trẻ chạy đùa với dái áo bay lất phất. Kiều Loan quay lại đuổi bắt đứa trẻ. Nàng túm được nó, cười khanh k Ki u loan chua xac dinhhách.Hôm nay mới gặp Tằn Thủy Hoàng Bạo chúa như ông sướng hay khô? Trời sang thu lá đã vàng ỏng khóc hay cười trong nấm mộ?Đứa trẻ (sợ hãi cố gở ra):
Ki u loan chua xac dinh
Em không quen biết những người điên Chị buông ra, em còn về cuối phố.Kiều Loan:Tôi đứng chò’ thu xanh biếc ngõTràng khuya cúi mặt nhớ phương trờiCòn ôKIÈU LOANHoàng cầmKhúc hát mở đầuThời loạn ly ai đẹp mãi bao giờ...Một buổi chiều mùa thu nám 1802. Một ngã ba đường ngoại châu thành Phú Xuân. Trời đ Ki u loan chua xac dinh Bỗng nghiêng mình trắng nõn áo cung phi.(Nàng bắt chước người chở đò)Thuyên ơi! Ta chở giáng điMênh mông biển gio thây gì nữa đâuThuyền ơi! Ta ghé bến sầuKhóc không nước mắt hoen mằu thời gianThuyền ôi! Tóc chảy đêm vàngGiại nhân sóng soái hai hàng chiêm bao(Rồi khóc nức nờ)Chồng tôi phóng ngựa phư Ki u loan chua xac dinhơng nàoMà đây vó sắt dẫm vào tuổi thơKIÈU LOANHoàng cầmKhúc hát mở đầuThời loạn ly ai đẹp mãi bao giờ...Một buổi chiều mùa thu nám 1802. Một ngã ba đường ngoại châu thành Phú Xuân. Trời đKIÈU LOANHoàng cầmKhúc hát mở đầuThời loạn ly ai đẹp mãi bao giờ...Một buổi chiều mùa thu nám 1802. Một ngã ba đường ngoại châu thành Phú Xuân. Trời đ