Nội dung chi tiết: Khong nhu loai c d i hoang t chua xac dinh
Khong nhu loai c d i hoang t chua xac dinh
miệng nhưng thấy Thào nhăn nhỏ ra hiệu thôi. Cô bèn thở hắt một cái, dịu giọng:-Hôm nay, đến Nguyệt đấy.Mai Nguyệt đang lau sàn phòng, nghe tới tên mì Khong nhu loai c d i hoang t chua xac dinhình bèn đủng đỉnh quay lại:-Ai nói là đến tôi vậy? Vừa phải thôi. Biết thì nói, không biết thì khép “mỏ” lại đi.-Chị bào ai khép “mỏ”?Hạnh Phương định “quát” lại, nhưng Thảo đã nhanh nhẹn lên tiếng:-Đê tôi lau. Rửa ly xong tôi sẽ lau ngay mà.Tú Anh “hừ” một tiếng rồi quay lên. Trong chiếc áo ngủ san Khong nhu loai c d i hoang t chua xac dinhg trọng, nhìn cô nàng có vẻ một bà chủ nhỏ tập điều hành công việc. Ngay cả dáng đi cũng ra vẻ một nữ hoàng, dù cô nàng chỉ ở tuồi các cô gái phục vụ.
Khong nhu loai c d i hoang t chua xac dinh
Đoi Tú Anh đi rồi, Hạnh Phương cúi xuống cầm miếng giẻ lau đi thẳng về phía Mai Nguyệt. Đứng trước mặt cô nàng, cô nghênh mặt lên:-Hôm nay đến chị, chmiệng nhưng thấy Thào nhăn nhỏ ra hiệu thôi. Cô bèn thở hắt một cái, dịu giọng:-Hôm nay, đến Nguyệt đấy.Mai Nguyệt đang lau sàn phòng, nghe tới tên mì Khong nhu loai c d i hoang t chua xac dinh dúi thẳng giẻ lau vào mặt Mai Nguyệt. Tháo hoàng hồn kêu lên một tiếng nhò, và quýnh quáng kéo tay cô ra:-Đừng có gây gồ nữa! Tròi ơi là tròi!Cô quay qua Nguyệt, rối rít xin lỗi:-Chị đừng giận nó nha, để em lau cầu thang. Nó không làm thì em làm, kệ no.Nguyệt chống nạnh, hất mặt lên:-Bảo nó xin lỗi Khong nhu loai c d i hoang t chua xac dinh tao đi.Thảo chưa kịp nói thì Hạnh Phương sấn một bước tới trước mặt Nguyệt:-Nói cái gì, nói lại coi? Hình như chị rất thích rửa mặt bằng nước trong x
Khong nhu loai c d i hoang t chua xac dinh
ô này.Thảo nhàn mặt, kéo mạnh cô đi ra sau bếp:-Tao lạy mày! Làm ơn nhịn đi. mày muốn nghỉ làm lắm hả?Hạnh Phương hậm hực:-Nghi thì nghi, bộ hết chỗ lmiệng nhưng thấy Thào nhăn nhỏ ra hiệu thôi. Cô bèn thở hắt một cái, dịu giọng:-Hôm nay, đến Nguyệt đấy.Mai Nguyệt đang lau sàn phòng, nghe tới tên mì Khong nhu loai c d i hoang t chua xac dinhông, nhịn không được sao?Tức quá, Hạnh Phương cự luôn Thảo:-Tại sao mày cứ SỌ' bả. cứ cản? Bực mình!-Không cản để mày gây gổ um sùm, rồi bị đuổi hả?-Nhát như vậy, bào sao người ta không ăn hiếp.Hạnh Phương lầm bầm rồi quay ngoắt ra ngoài, tiếp tục lau cừa. Vừa lau khô vừa tức ấm ức, cô quay về phía Khong nhu loai c d i hoang t chua xac dinhNguyệt, ném cho cô cái nhìn đe dọa.Cô ghét nhất tính lười biếng và nịnh bợ. Trong nhóm phục vụ có sáu naươi. Nguyệt làm lâu nhát và lớn nhất. Không bi
Khong nhu loai c d i hoang t chua xac dinh
ết cồ phải đó là yếu tố đề co nàng tự cho mình là đàn chị, lúc nào cũng đùn việc cho người khác. Chỉ giỏi nịnh để lấy lòng bà chủ.Hạnh Phương rất hay miệng nhưng thấy Thào nhăn nhỏ ra hiệu thôi. Cô bèn thở hắt một cái, dịu giọng:-Hôm nay, đến Nguyệt đấy.Mai Nguyệt đang lau sàn phòng, nghe tới tên mì Khong nhu loai c d i hoang t chua xac dinh xô nước lên cầu thang, Hạnh Phương qụên phắt công việc của mình. Tay còn cầm miếng giẻ lau, cô hầm hầm đi về phía trước.-Hôm nay không phải đến mày, việc của ai thì để người đó làm. Khong nhu loai c d i hoang t chua xac dinhmiệng nhưng thấy Thào nhăn nhỏ ra hiệu thôi. Cô bèn thở hắt một cái, dịu giọng:-Hôm nay, đến Nguyệt đấy.Mai Nguyệt đang lau sàn phòng, nghe tới tên mì