Nội dung chi tiết: Gi c mo c a nh ng gi c mo nguyen khanh hung
Gi c mo c a nh ng gi c mo nguyen khanh hung
GIẤC Mơ CỦA NHỮNG GIÁC Mơ(Phần 2 - NguyễnKhánh Hưng)Ọhựợng L Lgngjhang.Chương II Ngày la.Chương III. Du hànhChương IV. Ngày cuối.Chương V. Lac lối.Chư Gi c mo c a nh ng gi c mo nguyen khanh hungương VI. Công chúa tử thân.Chương VII. Lôt xác.Chương VIII. Giác mơ của những.giác mơ.Lòi Két GÙa tác già*Tặng Heo Thiến, ...người đã giúp tôi viết nén chuyện tình thứ hai này.* Tặng tất cá mọi người, ...những ai đã ủng hộ hai phần truyện.*Tặng một ai đó, ...người đã mang đến cho tôi những cầm xúc k Gi c mo c a nh ng gi c mo nguyen khanh hunghó quên.*Tặng chính tôi, ...người nắm giữ một trái tim không còn nguyên vẹn."Trên đời này không có gì gọi là trắng, là đen. Tất cả chỉ một màu xám. số
Gi c mo c a nh ng gi c mo nguyen khanh hung
ng tốt là làm cho màu xám ấy nhạt đĩ .Chương I. Lang thang.Tôi không còn một định nghĩa hay ý niệm nào về thời gian nữa. Nói đúng hơn, nó đã châm dứt GIẤC Mơ CỦA NHỮNG GIÁC Mơ(Phần 2 - NguyễnKhánh Hưng)Ọhựợng L Lgngjhang.Chương II Ngày la.Chương III. Du hànhChương IV. Ngày cuối.Chương V. Lac lối.Chư Gi c mo c a nh ng gi c mo nguyen khanh hung, tôi chì là ảo ảnh, là một hồn ma.Tôi không còn nhìn thấy ai xung quanh, mặc dù vẫn là ban ngày, mặc dù cái chết ấy cùa riêng mình tôi. Tôi chẳng càm nhận được tí nào về mọi thứ xung quanh, ngoài sự nhẹ nhõm. Thời gian, không gian là cái quái gì chứ? Tôi đang bay đây... Chân tôi không còn chạm vào Gi c mo c a nh ng gi c mo nguyen khanh hungmặt đất ầm ướt của buổi sớm mai, lúc mặt trời còn lười biếng chưa chịu tỏa sáng. Hương cỏ đọng sương phả vào mũi tôi, thách thức sự sống cạn kiệt tron
Gi c mo c a nh ng gi c mo nguyen khanh hung
g hình bóng vô hình này thưởng thức, nhưng tôi mặc kệ. Tôi đang bay về phía ngọn núi, nơi trong giấc mo' vìra nãy thôi, tôi đã Chet. Toi muốn đến đó, GIẤC Mơ CỦA NHỮNG GIÁC Mơ(Phần 2 - NguyễnKhánh Hưng)Ọhựợng L Lgngjhang.Chương II Ngày la.Chương III. Du hànhChương IV. Ngày cuối.Chương V. Lac lối.Chư Gi c mo c a nh ng gi c mo nguyen khanh hunga rất nhiều ngôi nhà, đưa mắt nhìn xuống, thấy cái thị xã nhỏ bé này vắng hoe, như thể mọi người đã di tàn khỏi nơi đây cà nám rồi, như thể tôi đang trôi trong the giới của riêng mình, cô đơn, lạc lõng. Tôi hạ mình xuống con đường mòn đầy cát và sòi đá. Con đường dẫn sâu vào trong rừng, cuối lối đi Gi c mo c a nh ng gi c mo nguyen khanh hungnày là nơi tôi cần đến. Hai bên đường, cò và cây dại mọc xanh um, cáo quá đầu gối, vươn lên đầy sức sống. Nói là đường mòn nhưng thật ra nó rất rộng,
Gi c mo c a nh ng gi c mo nguyen khanh hung
đủ để hai chiếc ô tô tải đi ngược chiều nhau. Con đường chia rừng thông ra làm hai nửa. Nhìn khu rừng, tôi lại nhớ về một kỉ niệm cũ, về một sự lựa chGIẤC Mơ CỦA NHỮNG GIÁC Mơ(Phần 2 - NguyễnKhánh Hưng)Ọhựợng L Lgngjhang.Chương II Ngày la.Chương III. Du hànhChương IV. Ngày cuối.Chương V. Lac lối.Chư Gi c mo c a nh ng gi c mo nguyen khanh hungà tính tôi vẫn không đồi, không thể vội vàng mặc dù đã có lúc muốn lắm. Từng bước chân như kêu gào, nhắc tôi nhớ về một thời đã qua để rồi ngậm ngùi nuối tiếc. Con đường tuy ngoằn ngoèo, hơi dốc nhưng lại khá bằng phẳng. Thường ngày đây là một nơi lý tưởng để (í thể dục, hít thở khôngkhí trong lành. Gi c mo c a nh ng gi c mo nguyen khanh hung Thế mà hôm nay lại khác, vắng vẻ, tôi không hiếu tại sao. Con đường mòn dài chừng 1 cây số. 1000m luôn là cự ly khó nhằn đối với tôi cho dù chạy hay
Gi c mo c a nh ng gi c mo nguyen khanh hung
đi bộ, đấy là tôi đang nói đến lúc tôi còn sống. Còn bây giờ, chuyện vặt. Ừ! Bởi vì tôi là Hưng, tôi đã chết...Thấy chưa! Mới nói đấy, tôi đã đi được GIẤC Mơ CỦA NHỮNG GIÁC Mơ(Phần 2 - NguyễnKhánh Hưng)Ọhựợng L Lgngjhang.Chương II Ngày la.Chương III. Du hànhChương IV. Ngày cuối.Chương V. Lac lối.Chư Gi c mo c a nh ng gi c mo nguyen khanh hungo sự sống đâm chồi tươi mới. Tôi chạy ào xuống, soi mình trên bóng nước và chợt nhận ra linh hồn làm gì có bóng. Trước mắt tôi vẫn chì có bờ kè bằng đá hộc, thời gian phủ lên đó lớp rêu đen cũ kĩ, chì có nhữ'ng hòn sỏi đủ hình dáng nằm yên lặng trong làn nước mát, nhữ'ng con muỗi nước bất đọng, sài Gi c mo c a nh ng gi c mo nguyen khanh hungchân ra đứng vữ'ng. Yên tĩnh bao trùm lên khung cảnh nơi đây. Không có gương mặt thân quen, không có ánh mắt sâu thẳm của tôi trong đó. Nếu vậy, hồ có
Gi c mo c a nh ng gi c mo nguyen khanh hung
cảm nhận được tôi đang ở bên không? Có thể có lắm, người ta vẫn nói con người hơn sự vật ở trái tim nhưng lại thua chúng ở ngay chức năng của trái tiGIẤC Mơ CỦA NHỮNG GIÁC Mơ(Phần 2 - NguyễnKhánh Hưng)Ọhựợng L Lgngjhang.Chương II Ngày la.Chương III. Du hànhChương IV. Ngày cuối.Chương V. Lac lối.Chư Gi c mo c a nh ng gi c mo nguyen khanh hungắt cũ trong kí ức tôi. Lạ quá! Mọi thứ rõ ràng, chân thực thế mà tôi cứ nghĩ đó là mơ? ối tròi, tôi nhầm lẫn hết câ rồi, thời gian cứ lộn nhèo, không gian bay bồng. Tôi chẳng nhớ nổi hai ngày trước, lúc nào là mơ, lúc nào là thực nhưng tôi tin một điều, Ngọc không phải do bản thân tôi tưởng tượng ra Gi c mo c a nh ng gi c mo nguyen khanh hung.Mấy lần tôi và thằng Nhật cùng nhau chạy thể dục lên đây để cài thiện dáng đi “Xoắn quẩy’' đặc trưng. Lúc ấy, thằng bạn "không thân lắm" cứ nằng nặc
Gi c mo c a nh ng gi c mo nguyen khanh hung
rủ tôi dạo vòng quanh hồ, xem thừ có khám phá ra được hang động nào kiểu "Phong Nha - Kè Bàng" không, biết đâu đấy, may mạn lại ra một mỏ vàng. Đáng tGIẤC Mơ CỦA NHỮNG GIÁC Mơ(Phần 2 - NguyễnKhánh Hưng)Ọhựợng L Lgngjhang.Chương II Ngày la.Chương III. Du hànhChương IV. Ngày cuối.Chương V. Lac lối.Chư Gi c mo c a nh ng gi c mo nguyen khanh hungrạp, chỉ cần nhìn thôi cũng thấy ớn lắm rồi, nếu tôi tưởng tượng ra thêm rắn rết ngồn ngang chắc cũng chả ai phản đối. Cho nên "Phong Nha -Kẻ Bàng" vẫn để đấy, chưa được khám phá bời hai nhà địa chất tré tuổi. Chẳng biết đỏ có là nhiệm vụ của dân địa chất không nữa, tôi mới học lớp 10, biết làm sao Gi c mo c a nh ng gi c mo nguyen khanh hungđược những vấn đề mang tầm cỡ quốc gia ấy. Bỗng nhiên trong tôi dậy lên niềm tiếc nuối. Nếu ngày xưa tôicổ gắng vượt qua nỗi sợ cùa mình, chắc chắn tô
Gi c mo c a nh ng gi c mo nguyen khanh hung
i đã có một kì niệm đẹp đẽ cùng thằng bạn hàng xóm, để lúc này, ngồi đây mà nhớ lại, cười một mình. Đen khi cô đơn, tôi mó'i nhận ra mình lé loi đến mGIẤC Mơ CỦA NHỮNG GIÁC Mơ(Phần 2 - NguyễnKhánh Hưng)Ọhựợng L Lgngjhang.Chương II Ngày la.Chương III. Du hànhChương IV. Ngày cuối.Chương V. Lac lối.Chư Gi c mo c a nh ng gi c mo nguyen khanh hung lâu, cho dù không có nó ở bên. Kệ! Mình sẽ thám hiểm nơi đây, ngay bây giờ.Đi vòng quanh hồ vao ban ngày ban mặt hóa ra không đến nỗi sợ như tôi tưởng. Đúng thật, không có rắn rết, chỉ có hoa hòe hoa sói lung tung thôi. Mấy cái thứ hoa lá hẹ này không phâi chuyên môn nên tôi bò qua và đi tiếp. Sát Gi c mo c a nh ng gi c mo nguyen khanh hungmép núi, chỗ nào cũng có một ít cỏ hoặc rêu mọc ở đấy, như đánh dấu một lãnh thổ kì bí, lạ lùng nhưng đầy cuốn hút. Truyền thuyết quê hương tôi vẫn lu
Gi c mo c a nh ng gi c mo nguyen khanh hung
ôn làm tôi tò mò, truyền thuyết về 99 ngọn núi. Tôi đã tưng muốn làm điều gì đó để khẳc tên mình lên câu chuyện huyền ảo nay, một kì tích gắn liền vớiGIẤC Mơ CỦA NHỮNG GIÁC Mơ(Phần 2 - NguyễnKhánh Hưng)Ọhựợng L Lgngjhang.Chương II Ngày la.Chương III. Du hànhChương IV. Ngày cuối.Chương V. Lac lối.Chư Gi c mo c a nh ng gi c mo nguyen khanh hung cơ hội không có lần thứ hai, ví dụ như việc “Thám hiểm" mà tôi đang làm đây. Biết thế ngày trước mình cũng đi một lần cho oai, có gì đâụ nào. Chỉ có đá, SỎI, mặt cỏ xanh thẫm? những vệt loang trên mặt đất, vách đá rêu phong. Tôi gần như đã bỏ đi vì chán nếu không để ý thấy một điểm kì lạ. Vách đá t Gi c mo c a nh ng gi c mo nguyen khanh hungrước mặt tôi chẳng khác gì những vách đá còn lại, chì có điều, dưới chân nó, một chỗ rộng chừng 2m không hề có cỏ hay rêu, như thể bị dẫm lên nhiều qu
Gi c mo c a nh ng gi c mo nguyen khanh hung
á. Hay la ở đây tồn tại thứ gì đó đặc biệt, một hang ngầm chẳng hạn. Chẳc tôi đa nghi quá thôi. Nhưng biết đâu đấy, trực giác đang hối thúc tôi khám pGIẤC Mơ CỦA NHỮNG GIÁC Mơ(Phần 2 - NguyễnKhánh Hưng)Ọhựợng L Lgngjhang.Chương II Ngày la.Chương III. Du hànhChương IV. Ngày cuối.Chương V. Lac lối.Chư Gi c mo c a nh ng gi c mo nguyen khanh hung, hình thù kì dị. Nếu không vì yêu hội họa, tôi đã không thể nhận ra đó là những dấu tay, những bàn tay đan xen vào nhau không có trật tự. Tôi thử đặt tay mình lên hai dấu gần tôi nhất. Nhìn tư thế của tôi lúc này chằng khác gì bị teo cơ Delta, tay phải giơ cao quá đầu, còn bàn tay trái lại ở dưới c Gi c mo c a nh ng gi c mo nguyen khanh hunghừng 1 m, các ngón tay chỉ về hai phía khác nhau. Tôi khẽ ướm thừ, rồi chạm vào vách đá, chồng khít lên những vệt xám. Tôi thầm nghĩ: "Ngu nhỉ! Mình n
Gi c mo c a nh ng gi c mo nguyen khanh hung
ghịch dại quá, lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?". Khong may, đó lại đúng là trò nghịch dại thật, bời điều bất thường đãxảy ra, đánh dấu thời khắc tôi hGIẤC Mơ CỦA NHỮNG GIÁC Mơ(Phần 2 - NguyễnKhánh Hưng)Ọhựợng L Lgngjhang.Chương II Ngày la.Chương III. Du hànhChương IV. Ngày cuối.Chương V. Lac lối.Chư Gi c mo c a nh ng gi c mo nguyen khanh hungmột người đang lạc trong vùng tối, xung quanh không mọt tia sáng.Hoàng, trà lời em đi, em đang ờ đâu thế này? Chuyện gì đã xảy ra. sao mọi thứ không giống như anh nói! Trà lời đi. anh ở dâu? Hoàng...Tiếng gọi vang lên rồi lại nhỏ dần, không một ai trả lời. Nó thực sự sợ hãi, nó đang lạc lối...*...2 Gi c mo c a nh ng gi c mo nguyen khanh hungNGÀY TRƯỚC...GIẤC Mơ CỦA NHỮNG GIÁC Mơ(Phần 2 - NguyễnKhánh Hưng)Ọhựợng L Lgngjhang.Chương II Ngày la.Chương III. Du hànhChương IV. Ngày cuối.Chương V. Lac lối.Chư