mùa cò (tiênỌIaCH.tẴ*Tho’ Quach TânĐ5 raMỘT TẤM LÒNGNấp đáy MÙA CỔ BIỂNNGƯNG BỌNG BÓNG TRỜIKỉnh dàng hương boo song thân Kính tậng hương h&BTẢN-BẢ vả Mua-Co-Dien_2.Pdf HÀN-MẠC-TỬTIJ’A♦Chúng ta thích những gi chủng ta thiễu. Khi, vì tiền tài, tôi tìm và gặp được óng QUÁCH-TẤN, lòng tôi vui sướng bao nhiêu ỉ Ai ngờ rằng cái thế-kỷ hai mươi nhộn-nhịp vởi những thi-sĩ dâm-loạn, điên-cuồng, gian-trá, độc-ác của nỏ, lại còn giữ nguyên-vẹn, đâu đây, cả một bầu không-khí Mua-Co-Dien_2.Pdf Tống, Đường. Thật thể, ỌUÁCH-TẤN chúng ta có đả phong-vận của một tao-ông mặc-khách thời búồi đó.Và bẵt baộc tôi phải nói nhiều đền cái tám-Tôi nghĩ
Mua-Co-Dien_2.Pdf
ngay — iỗ-bịch thay lă ỳ tưởng ỉ— đến một chiỉỉc binh lọc nước: Chậm-chạp mà vững-vàng, ám-thàm mà mạnh-mẽ, nó sẽ hút chất nước ngọt-ngàó chung-quanh mùa cò (tiênỌIaCH.tẴ*Tho’ Quach TânĐ5 raMỘT TẤM LÒNGNấp đáy MÙA CỔ BIỂNNGƯNG BỌNG BÓNG TRỜIKỉnh dàng hương boo song thân Kính tậng hương h&BTẢN-BẢ vả Mua-Co-Dien_2.Pdfy ý nghĩa. Lời nói sưa, nhỏ, nhưng không thỉểu sâu xa. Tóm lại có thề trong mấy chữ: hiềm tuy rẳng điềm. Đó là cái linh của hò, một mặt ph&ng im, trên một lòng sâu tõi. Đó là cái tính của núi, đơn-sơ ba nét, ba chiều cồ-điền, nhưng tám-lý cỊù-ly từng ngọn cỗ, nhành gai. Yẻu hò yêu núi dường kia, khô Mua-Co-Dien_2.Pdfng trách QUÁCfỉ-l'ẤN không thich bề là phải lâm. Một lần người bảo ; « Tôi chỉ yêu nó khi nó là một mặt lặng im thối». Tôi tưởng như người đã nổi rõ q
Mua-Co-Dien_2.Pdf
uan-niệm của người trong cáu nói đó, Bởi vỉ Ql/ÁCH-TẤN không ph&i chỉ là người chôn hoa khóc hoa, tưởng nhở một lòng sen, cảmmùa cò (tiênỌIaCH.tẴ*Tho’ Quach TânĐ5 raMỘT TẤM LÒNGNấp đáy MÙA CỔ BIỂNNGƯNG BỌNG BÓNG TRỜIKỉnh dàng hương boo song thân Kính tậng hương h&BTẢN-BẢ vả mùa cò (tiênỌIaCH.tẴ*Tho’ Quach TânĐ5 raMỘT TẤM LÒNGNấp đáy MÙA CỔ BIỂNNGƯNG BỌNG BÓNG TRỜIKỉnh dàng hương boo song thân Kính tậng hương h&BTẢN-BẢ vả