Ethel Lilian VoynichRUỒI TRÂU( Hà Ngọc dịch )Phần thứ Nhất - Chương IÁctơ ngồi trong thư viện trường dòng thánh Pidơ (1), đang lần giở từng tập bản th Ruoi trau ethel lilian voynichhảo những bài giảng đạo. Đó là một chiều tháng sáu oi ả. Khung kính các cửa sồ đều mở toang, cửa chớp khép nửa chừng. Môngtaneli, cha giám đốc trường, ngừng viết và âu yếm nhìn mái tóc đen cặm cụi trên những trang giấy.-Không tìm thấy ư, carino (2)? Không sao. Phải viết lại thôi. Chắc cha xé tờ ấy đ Ruoi trau ethel lilian voynichi rồi làm con phải phí công ngồi lại.Tiếng Môngtaneli cất lên khe khẽ, nhưng rất lắng sâu và du dương. Giọng trong như bạc làm cho tiếng nói có một sứ
Ruoi trau ethel lilian voynich
c quyến rũ lạ thường. Đó là tiếng nói của một nhà hùng biện bầm sinh, một thứ tiếng nói uyển chuyền giàu âm điệu. Mỗi khi cha giám đốc nói với Áctơ thEthel Lilian VoynichRUỒI TRÂU( Hà Ngọc dịch )Phần thứ Nhất - Chương IÁctơ ngồi trong thư viện trường dòng thánh Pidơ (1), đang lần giở từng tập bản th Ruoi trau ethel lilian voynichợc như cũ đâu.Môngtaneli lại tiếp tục công việc đang bỏ dở. Một con bọ dừa vo ve độc điệu ở đâu ngoài cửa sồ. Từngoài đường phố vọng lại tiếng rao kéo dài và não nuột của một người bán hoa quả : “Dâu tây đây! Dâu tây đây!" (4)-“Giảng về chúa và những người tật phong” (5) đây rồi.Áctơ tiến lại gần Mô Ruoi trau ethel lilian voynichngtaneli với những bước đi nhẹ nhàng. Những bước đi ấy lúc nào cũng làm cho người nhà Áctơ bực bội. Dáng người mảnh khảnh yếu ớt, Áctơ giống như người
Ruoi trau ethel lilian voynich
Ý vẽ trong tranh thế kỷ mười sáu hơn một chàng trai trẻ của những năm ba mươi (6) sinh trưởng trong một gia đình tư sản Anh. Mọi vẻ ở anh đều hết sứcEthel Lilian VoynichRUỒI TRÂU( Hà Ngọc dịch )Phần thứ Nhất - Chương IÁctơ ngồi trong thư viện trường dòng thánh Pidơ (1), đang lần giở từng tập bản th Ruoi trau ethel lilian voynichyêu kiều giả trai; những cử chỉ mềm dẻo của anh lại làm cho người ta nhớ tới một con báo đã thuần, một con báo không nanh vuốt.-Tìm thấy thật ư? Áctơ ạ, không có con thì cha chẳng biết làm thế nào. Có lẽ rồi lúc nào cha cũng đánh mất đồ đạc... Thôi chẳng viết nữa. Đi ra vườn đi, cha sẽ giúp con học Ruoi trau ethel lilian voynichbài. Chỗ nào không hiểu, hở con?Họ bước vào một khu vườn im ả, đầy bóng mát của trường dòng. Ngày xưa, ngôi trường vốn là một tu viện rất cổ kính của
Ruoi trau ethel lilian voynich
dòng Thánh Đòminích (7), nên hai trăm năm trước đây khu vườn vuông vắn này được chăm bón rất chu đáo. Đôi bờ hoàng dươngđều đặn viền lấy khu đất trồngEthel Lilian VoynichRUỒI TRÂU( Hà Ngọc dịch )Phần thứ Nhất - Chương IÁctơ ngồi trong thư viện trường dòng thánh Pidơ (1), đang lần giở từng tập bản th Ruoi trau ethel lilian voynichững buổi chiều hè êm dịu cỏ thơm vẫn cứ ngào ngạt mặc dù không còn ai lấy cỏ về làm thuốc nữa. Ngày nay những nhánh cần dại Hà Lan và rau sam đã mọc lởm chởm giữa những kẽ đá trên lối đi. Giếng nước giữa vườn mọc đầy cỏ lưỡi mèo. Những gốc hồng bỏ thành hoang dại; những cành hồng dài chằng chịt lan Ruoi trau ethel lilian voynichtheo mọi lối đi. Những đoá mào gà đỏ choé giữa những bụi hoàng dương. Những nhánh mao địa hoàng cao lớn ngọn loà xoà trên thảm cỏ. Còn cây nho không n
Ruoi trau ethel lilian voynich
gười tỉa bón và cằn cỗi thi cũng rung rinh lả ngọn trên cành một cây sơn trà đang buồn bã gật gù chiếc chỏm um tùm.ờ góc vườn sừng sững một cây mộc laEthel Lilian VoynichRUỒI TRÂU( Hà Ngọc dịch )Phần thứ Nhất - Chương IÁctơ ngồi trong thư viện trường dòng thánh Pidơ (1), đang lần giở từng tập bản th Ruoi trau ethel lilian voynichÁctơ học triết học ở trường đại học. Hôm ấy gặp một đoạn khó trong sách, anh đến xin cha giảng giúp. Tuy Áctơ không học ở trường dòng song đối với anh Môngtaneli là cả một pho từ điền bách khoa.Khi nghe cha giảng xong những đoạn khó hiểu, Áctơ nói:- Thôi, xin phép cha, con về thôi. Chẳng hay cha còn Ruoi trau ethel lilian voynichcó điều gì cần đến con không?-Thôi, cha không làm việc nữa đâu. Nếu con có thì giờ thì ở lại với cha một chút.-Tất nhiên con có thì giờ!Áctơ tựa lung
Ruoi trau ethel lilian voynich
vào thân cây, và qua đám cành lá um tùm anh ngắm nhìn những vì sao đầu tiên run rẩy trong bầu trời yên tĩnh và sâu thẳm. Dưới hàng mi đen, đôi mắt xanEthel Lilian VoynichRUỒI TRÂU( Hà Ngọc dịch )Phần thứ Nhất - Chương IÁctơ ngồi trong thư viện trường dòng thánh Pidơ (1), đang lần giở từng tập bản th Ruoi trau ethel lilian voynichi nói:-Sao con có vẻ mệt mỏi thế, carino?-Biết làm sao được, thưa cha.Môngtaneli cảm thấy ngay vẻ mệt mỏi chứa chất trong giọng nói của Áctơ.-Con vội vào đại học như thế làm gì, hở con? Thời gian chăm sóc mẹ con ốm và những đêm không ngủ đã làm con kiệt sức. Lẽ ra cha phải bắt con nghỉ ngơi đầy đủ r Ruoi trau ethel lilian voynichồi mới rời khỏi Livoócnô (9).-Nghỉ làm gì thưa cha? Sau khi mẹ con mất đi, con không thể nào ờ lại ngôi nhà thảm hại đó được. Giuli làm cho con phát đ
Ruoi trau ethel lilian voynich
iên mất.Giuli là vợ người anh cả cùng bố khác mẹ và từ lâu đối với Áctơ là một chiếc gai nhọn.Môngtaneli nói:-Cha cũng không muốn con ở với anh em bà Ethel Lilian VoynichRUỒI TRÂU( Hà Ngọc dịch )Phần thứ Nhất - Chương IÁctơ ngồi trong thư viện trường dòng thánh Pidơ (1), đang lần giở từng tập bản th Ruoi trau ethel lilian voynichKhông, thưa cha! Con cũng chẳng muốn thế. Gia đình nhà Uaren tuy đối xử tốt và thân tình, nhưng họ cũng không sao hiểu được con. Họ có vẻ thương hại con. Trông mặt họ cũng đủ biết. Đến đấy họ sẽ lại khuyên dỗ, lại nhắc đến mẹ... Giêma thì chắc chắn không thế đâu. Giêma bao giờ cũng cảm thấy được chu Ruoi trau ethel lilian voynichyện gì là không nên nhắc tới. Ngay từ lúc chúng con còn bé, Giêma đã thế rồi. Còn những người khác thì không được như vậy đâu. Nhưng cũng chẳng phải v
Ruoi trau ethel lilian voynich
ì thế mà thôi...Ethel Lilian VoynichRUỒI TRÂU( Hà Ngọc dịch )Phần thứ Nhất - Chương IÁctơ ngồi trong thư viện trường dòng thánh Pidơ (1), đang lần giở từng tập bản thEthel Lilian VoynichRUỒI TRÂU( Hà Ngọc dịch )Phần thứ Nhất - Chương IÁctơ ngồi trong thư viện trường dòng thánh Pidơ (1), đang lần giở từng tập bản th